(Xin giúp chuyễn dến các anh chị thuộc các BHL địa phương của các anh chị)
Montreal, Chúa Nhật Phục Sinh 2012,
Các anh chị thân mến,
Nguyện chúc nhau luôn tràn đầy tình yêu và nghị lực bắt nguồn từ Đức Kitô Phục Sinh,
Thấm thoát đã qua đi hơn ba tháng trời từ những trao đổi cuối cùng giữa chúng ta trước và sau Đại Hội Đồng Hành cuối năm 2011. Chắc hẵn đã có nhiều biến cố xảy ra cho mỗi người chúng ta trong thời gian này. Ước gì như những người môn đệ của Đức Giêsu, chúng ta luôn khám phá ra sự hiện diện cũng như bàn tay của Thiên Chúa qua những biến cố lớn nhỏ này. Đối với cả gia đình lớn Đồng Hành của chúng ta, trong hơn ba tháng qua cũng đã có bao nhiêu biến cố, sinh hoạt, đáng để chúng ta mang vào cầu nguyện và hồi tưởng.
Trước hết là đại hội ĐH 2011 với sự thành hình chính thức của các mục vụ SEED, TLNN đồng thời với ban Phục Vụ mới qua tiếng Xin Vâng của các anh chị Mai/Hương và Thái Sơn/Hoàng Dung. Sự hiện diện đông đảo của các em trẻ trong ĐHĐH lần này cũng là một điểm đáng chú ý để tự hỏi Chúa đang muốn nói gì với chúng ta. Giữa tháng Hai 2012, hơn 30 anh chị thuộc các nhóm vùng Đông Bắc đã gặp nhau trong buổi gặp gỡ của ban Huấn Luyện Vùng. Đầu tháng Ba 2012, gần 50 anh chị em vùng Tây Nam đã cùng sống một kinh nghiệm đặc biệt qua khóa CRW lần đầu tiên tổ chức tại California. Tiếp theo đó là Summit đầu tiên của mục vụ SEED tổ chức tại Phoenix, AZ, với sự hiện diện của hơn 40 anh chị em đến từ nhiều nơi, mang theo những thao thức muốn đáp lại lời mời gọi phục vụ trong mục vụ này. Và trong vòng vài tuần lễ sắp tới đây, một số các anh chị em cũng sẽ gặp nhau tại Denver, CO trong buổi Summit của mục vụ YaYA trong cùng một ước muốn được cộng tác với Đức Giêsu trong sứ vụ còn dang dỡ của Người.
Các anh chị thân mến, là những người mang trong lòng những thao thức về khía cạnh huấn luyện, chúng ta nghe được gì qua những biến chuyễn này trong gia đình và cộng đoàn của chúng ta? Nhất là khi hai chữ Huấn Luyện đã và đang được nhắc đến thường xuyên trong các đối thoại xảy ra trong các nhóm, các vùng, các sinh hoạt nói trên cũng như những sinh hoạt khác âm thầm hơn tại các địa phương? Thiên Chúa đang nói gì? mời gọi gì nơi chúng ta? Và chúng ta cần làm gì để đáp trả?
Thiết nghĩ việc đầu tiên chúng ta có thể làm là Cảm tạ Thiên Chúa về những tiếng kêu này. Ao ước được huấn luyện phải chăng chỉ là một cách nói để diễn tả ao ước được tiến xa hơn trong tình thân mật với Thiên Chúa? được đồng hành sâu xa hơn với Đức Giêsu trong đời sống cũng như trong sứ vụ của Người? Do đó chúng ta cần cảm ơn Thiên Chúa về lòng ao ước, là một ân sủng quý giá này. Điều thứ hai chúng ta nên cảm ơn Thiên Chúa là Ngài đã cho chúng ta được cộng tác với Ngài trong việc lắng nghe và đồng hành với anh chị em trong ước muốn cao đẹp này. Chắc chắn chúng ta sẽ phải đối diện với cái cám dỗ nãn lòng vì cảm thấy nhu cầu của anh chị em quá lớn so với khả năng quá giới hạn của mình. (Cá nhân H vẫn phải đối diện với cám dỗ này mỗi ngày.) Tuy nhiên phải chăng đây là cơ hội cho chúng ta được lớn lên thêm trong đức khiêm nhường đồng thời trong lòng tín thác vào một Thiên Chúa luôn hoạt động để cứu rỗi chúng ta?
Trong tâm tình này, H xin các anh chị tiếp tục nuôi những ước mơ, thao thức trong lòng, tiếp tục lắng nghe những tiếng kêu, nhu cầu về huấn luyện tại nơi Chúa đang gửi các anh chị đến, đồng thời xin Chúa cho mình biết nên làm gì một các cụ thể để cộng tác với Người. Và trong vòng vài tháng nữa, cuối năm 2012 hoặc đầu năm 2013, H ao ước chúng ta sẽ có thể gặp nhau trong một buổi Summit của ban Huấn Luyện. Trong buổi gặp gỡ này, với những kinh nghiệm sống động mà mỗi người chúng ta gặt hái được trong lúc này, qua việc ước mơ, lắng nghe v.v… sẽ giúp chúng ta cùng nhau khám phá ra chương trình và kế hoạch mà Thiên Chúa muốn chúng ta cộng tác như một cộng đoàn. Các anh chị nghĩ gì về kế hoạch này?
Trong khi chờ đợi, H xin chia sẻ một tâm tình và xin các anh chị cùng suy tư với H.
Khi lắng nghe, quan sát và cầu nguyện về các nhóm địa phương, H nhận ra một nhu cầu cấp bách cho các nhóm, là các nhóm cần có cho mình sự hiện diện của một người Bạn Đường, không phải để giúp giải quyết các vấn đề, cũng như cung cấp tất cả những câu trả lời cho các nhóm, nhưng để cùng đồng hành, và với một cặp mắt khách quan, có thể giúp một nhóm nhận ra một điều mà trong chủ quan có thể họ không thấy được. Đây không phải là một nhu cầu mới, và tại một vài nơi, đã có nhiều cố gắng tuyệt vời để đáp trả cho nhu cầu này, qua đó một số nhóm cũng đã có cho mình một sự hiệ diện quý giá này. Tuy nhiên, có lẽ đa số các nhóm vẫn đang bước trong cô đơn và với bao nhiêu hoang mang, nên dễ bị nãn lòng hoặc mất năng lực một cách vô ích. Có lẽ cộng đoàn chúng ta chưa thể đáp ứng được nhu cầu mỗi nhóm có một người hướng dẫn viên (guide) như lý tưởng, tuy nhiên H tin là với bao nhiêu năm qua, Thiên Chúa đã ban cho chúng ta bao nhiêu anh chị em quý giá với một tình thương đặc biệt dành cho các nhóm, có một số kinh nghiệm thực tế về việc tăng trưởng của một nhóm Đồng Hành và nhất là có một mối liên hệ chặt chẻ với Thiên Chúa. Các anh chị, hiện đang dấn thân vào các ban huấn luyện địa phương, chắc chắn là những người này. Và có thể sẽ có một số các anh chị khác, có thể giúp chúng ta trong vai trò, có thể tạm gọi là Bạn Đường Nhóm này. H tin là Chúa sẽ chúc lành khi chúng ta dâng cho Chúa những gì rất là giới hạn đang có của mình, và để cho Người xử dụng. Các anh chị nghĩ gì về nhận xét này?
Trong những ngày sắp tới, H xin các anh chị mang nhu cầu này vào cầu nguyện và chia sẻ với nhau những ưu tư, thắc mắc hoặc kinh nghiệm đã có để giúp nhau nhận định đây có phải là một nhu cầu thật sự hay không? và nếu có thì chúng ta nên làm gì để đáp trả.
H xin chấm dứt lá thư này ở đây và hẹn liên lạc với các anh chị vào lá thư sau. Mong nhận được những tâm tình, dù rất ngắn gọn của các anh chị, để biết chúng ta vẫn luôn đồng hành với nhau.
Thân ái trong Đức Kitô Phục Sinh,
Trương thành Hào
2012/1/13 Hao Truong <thanhhao.truong@gmail.com>
Các anh chị thuộc các BHL Vùng thân mến,
Về lại từ ĐH cả tuần lễ rồi, đến hôm nay mới có thì giờ viết vài hàng thăm và cảm ơn các anh chị về các tâm tình đã chia sẻ với nhau trong khi chuẩn bị cho ĐHĐH 2011. Chắc chắn ít nhều các anh chị đã không có mặt trong ĐH đã nghe được những feedbacks về cuộc gặp gỡ này. Hôm nay H chỉ xin gửi lại những ước mơ nghe được từ mọi người qua một session qua đó mọi người được mời gọi chia sẻ về những ước mơ của cá nhân hoặc của nhóm. Những tâm tình này tiếp tục cho thấy các nhu cầu có liên quan đến vấn đề huấn luyện vẫn rất sống động nơi các nhóm địa phương, để chúng ta tiếp tục mang vào cầu nguyện và hỏi Chúa xem có thể cộng tác như thế nào trong việc đáp trả.
H sẽ xin liên lạc tiếp để cùng các anh chị đối thoại về những gì có thể làm trong tương lai.
Xin cầu chúc mọi người một năm mới đầy ân sũng.
Thân mến,
H